Câu chuyện về ba vị thần và bông hoa Hiếu Thảo
Ngày xửa ngày xưa, khi Trái đất
còn hoang vu, con người còn sống với nhau trong những hang đá ẩm ướt tốt
tăm. Có các vị thần ngự trị trên một đỉnh núi. Đỉnh núi ấy cách rất xa
nơi con người ở. Nhưng các vị thần luôn luôn có thể vén mây lên để theo
dõi cuộc sống của con người thời ấy.
Một ngày nọ, có ba vị thần nọ quyết định đi chu du xuống hạ giới một phen để xem cuộc sống của con người ra sao.
Ba vị thần bay mãi, vượt qua rất nhiều tầng mây và đáp xuống một vùng
đất cằn khô. Ba vị thần lướt nhanh qua, thấy có bóng dáng của một chàng
thanh niên trẻ tuổi đang cuốc đất, dáng điệu vô cùng vất vả. Bên cạnh
chàng trai là một túp lều tồi tàn. Ba vị thần nghe thấy cả tiếng rên rỉ
của một người trong căn nhà. Đó là mẹ của chàng trai. Mẹ chàng đau yếu
đã lâu mà không có cách gì chữa khỏi. Một vị thần toan định giúp chàng
trai, nhưng bị hai thần kia ngăn lại. Vì họ chợt thấy có một bóng người
khác đang tiến lại gần cậu thanh niên trai trẻ kia.
- Con à, nghỉ tay dùng chút nước đi con.
- Vâng, thưa mẹ. Cậu trai trẻ đỡ lấy gáo nước từ tay mẹ, đưa lên miệng tu một hơi hết sạch.
- Cuốc nốt chỗ này thôi con ạ, phần còn lại để mẹ làm nốt cho.
Chàng trai ngăn mẹ mình lại và bảo:
- Thưa cha, mẹ cứ để đấy con làm cho, nay mẹ đã già yếu, lại
còn bệnh nặng, con sẽ cố gắng để ngay ngày mai sẽ lên núi hái thuốc về
để chữa bệnh cho mẹ và sẽ cố gắng để cầu xin các vị thần đoái thương cho
mẹ con khỏi bệnh.
Nghe người con nói thế, bà lão sụt sùi khóc, nhưng trong mắt ánh lên niềm vui khôn tả.
Ba vị thần rất hài lòng khi thấy cảnh tượng trên, họ muốn thưởng cho tấm
lòng của người con, nên đã quyết định thưởng cho chàng vì điều đó.
Ngay sáng hôm sau, chàng trai lên đường, chàng vượt qua rất nhiều ngọn
núi và cánh rừng. Hôm đó, đã tối trời, mãi mà vẫn chưa tìm được nơi dừng
chân nghỉ ngơi.Thấy mình đi lạc vào một cánh rừng nọ, rồi chàng ta bắt
gặp ngôi nhà của các vị thần giữa những tán cây hoang vu. Chàng không hề
biết đó là nhà của các vị thần những vị thần. Chàng chỉ biết đó là ba
ông già râu tóc bạc phơ. Thấy trời đã tối, chàng bèn xin ba ông lão cho
ngủ lại qua đêm, ba ông lão bảo đồng ý. Đêm đó chàng cứ trằn trọc
mãi không ngủ được. Rồi chàng bỗng nghe thấy tiếng rì rầm bên buồng của
ba ông lão. Chàng lắng tai lắng nghe họ nói chuyện.
- Này ông cả, ông có biết vì sao lại có chàng trai này đến với chúng ta không. Một ông lão hỏi.
- Ồ! Tôi có biết, chàng trai ấy đang đi tìm một phương thuốc để chữa bệnh cho người mẹ của anh ta.
- Vậy ông có biết chàng trai sẽ phải làm gì để tìm được phương thuốc đó không? Ông già thứ nhất hỏi lại.
- Ồ, có chứ. Chỉ cần chàng ta vượt qua thêm 1 ngọn đồi nữa,
trèo lên đỉnh núi cao 8 ngàn dặm phía trên kia. Ở đó có một loài hoa
sương giá, nở chỉ duy nhất có một lần trong năm, nhưng lộng lẫy suốt cả
năm. Loài hoa đó có tên là Hiếu Thảo. Chỉ có những người có một tấm lòng
hiếu thảo thì nhất định sẽ vượt qua được ngọn núi và lấy được bông hoa
đó. Sau đó phải đem bông hoa ấy về, trồng trong mảnh vườn sau nhà. Chỉ
cần ai hít hương hoa ấy mỗi ngày, mọi bệnh tật sẽ tiêu tan. – Ông già
thứ ba tiếp lời.
- Thật vậy sao? Vậy thì ai cũng sẽ khỏi bệnh à? Ông già thứ nhất lại hỏi.
- Bông hoa ấy chỉ sống được khi tưới bằng nước giếng trong mà
thôi. Nếu tưới bằng nước đục hoặc nước tiểu bẩn thì bông hoa sẽ chết. –
Ông già thứ 2 góp chuyện.
Nói đến đây ba ông lão trở nên im lặng, vì họ đã không nghe tiếng thở
đều đều của chàng trai nữa. Họ vội vàng tắt đèn và đi ngủ. Chàng trai
lắng nghe điều đó, khấp khởi vui mừng, bèn quay vào vách lá ngủ ngon
lành đến sáng sớm.
Sáng hôm sau, chàng trai tỉnh dậy, thì thấy mình đang nằm trên một cành
cây, ngôi nhà và ba ông lão đã biến mất. Chàng hiểu ra rằng các vị thần
đã hiện lên giúp mình. Thầm cảm ơn các vị thần, chàng khấp khởi lên
ngựa, phóng qua ngọn đồi, rồi chàng buộc con ngựa vào vách núi, nai nịt
gọn gàng, bắt đầu trèo lên đỉnh núi. Gai mọc tua tủa làm đôi chân và đôi
tay chàng rớm máu, nhưng chàng nghĩ đến mẹ mình, liền quyết tâm leo lên
đỉnh núi. Và nhờ có tấm lòng hiếu thảo trời ban, chàng trai đã lên được
trên đỉnh núi, hái về bông hoa Hiếu Thảo. Chàng đem về trồng nó sau
vườn nhà mình, ngày ngày gánh nước tưới tiêu cho hoa. Từ đó, mẹ chàng
khỏe mạnh lên nhiều.
Một thời gian sau, chàng trai cưới vợ. Nhưng cô vợ này là một người điêu
ngoa, luôn cãi lại mẹ chồng. Mẹ chàng trai bản tính hiền lành nên rất
mực thương con. Cô ả được thể càng làm hơn, ngày ngày chẳng làm gì, lại
còn thường xuyên mắng mỏ mẹ chồng. Chàng trai thì đi làm đồng cả ngày
nên không hề biết rằng vợ mình đối xử tệ bạc với mẹ mình.
Một hôm cô ả buồn đi tiểu, nhân lúc không ai để ý, cô ả bèn ra vườn sau
tè luôn vào gốc cây hoa Hiếu Thảo. Chẳng bao lâu sau, chàng trai gánh
nước trở về để tưới hoa, bỗng thấy hoa kém tươi tắn hơn thường ngày. Thế
rồi bông hoa chẳng mấy chốc héo rũ ra, dù chàng có tưới bao nhiêu nước
trong vẫn thế.
Và rồi vì không có bông hoa, mẹ chàng qua đời sau đó ít lâu. Chàng trai
rất ân hận vì đã không thể cứu chữa cho mẹ được, bèn đến bên nấm mộ mẹ
khóc than ngày đêm. Chàng đã chết vì sương đêm lạnh giá.
Còn vợ chàng trai, chẳng bao lâu sau cô ả trở thành người điên, đi đến đâu cũng bị người ta xua đuổi. Thế rồi bặt tăm từ đó.
Thời gian trôi qua, người ta thấy ở cạnh nấm mộ của bà mẹ đã mọc lên một
bông hoa trắng tinh như tuyết, và đẫm sương về đêm. Cảm động bởi tấm
lòng hiếu thảo của chàng trai, ba vị thần đã hóa phép cho linh hồn chàng
được ở trong bông hoa đó, để ngày đêm canh giữ cho mẹ mình.
Trong cuộc sống, tấm lòng hiếu thảo của chúng ta với cha mẹ cũng như
bông hoa kia, nếu tưới tắm thường xuyên bằng những cử chỉ quan tâm, yêu
thương, thì cha mẹ và con cái sẽ mãi luôn hạnh phúc. Nhưng nếu chúng ta
đối xử ngược đãi với cha mẹ thì tất sẽ nhận lấy hậu quả khôn lường.
Lòng hiếu thảo của cậu bé xin chờ xe bus và sự vô cảm của những người xung quanh
Trời vào hè nóng nực, xe bus thì
đông kín người khiến ai nấy đều khó chịu. Có một cậu bé chừng 7,8 tuổi
bước lên xe. Khuôn mặt em hớt hơ hớt hãi, em bước lại gần bác tài xế,
giọng run run:
"Bác ơi!…Bác có thể đợi mẹ cháu một lát rồi hãy lái xe được không ạ?".
Tài xế vẫn im lặng, những vị khách vội vã đi làm hoặc những người vội
đi học bắt đầu cằn nhằn, họ nói rằng dựa vào cái gì mà bắt bao nhiêu
người đứng đợi một người, họ bắt đầu trách móc tài xế, trách móc cậu bé:
"Nhóc kia, mày dựa vào cái gì mà đưa ra yêu cầu thế chứ?"
"Xe bus công cộng chứ không phải xe của nhà mày đâu nhé!"
Một số người khác thì nói: "Tôi muốn xem mặt mũi mẹ nó thế nào mà lại bắt chúng ta phải đợi thế này, sinh mắt ra để đặt trên đầu sao?"
Mỗi người một câu khiến cậu bé vô cùng sợ hãi, đôi mắt đã ầng ậc nước.
Cậu vẫn kiên trì lại gần bác tài xế, giọng mếu máo đến tội nghiệp:
"Bác tài xế ơi, mẹ cháu sắp lên rồi, chú đợi mẹ cháu một lúc ạ!".
Tài xế lạnh lùng gật đầu một cái. Trong đôi mắt cậu ánh lên sự phấn khởi…
Một lúc sau, một người phụ nữ trung niên chân thấp chân cao nặng nhọc bước lên từ cửa sau, người phụ nữ đó vội vàng nói: "Thật xin lỗi! Xin lỗi mọi người vì đã để mọi người chờ lâu!".
Nhìn thấy mẹ bước lên xe, cậu bé vui mừng chạy lại phía mẹ và cầm lấy thẻ xe bus lại đầu cửa để dập thẻ giúp mẹ.
Một người tốt bụng gần đó nhường ghế cho mẹ cậu, người mẹ tàn tật mệt mỏi ngồi xuống và ôm lấy cậu bé.
Cậu bé lúc này toàn thân run rẩy, hai hàng nước mắt tuôn dài.
"Sao thế con? Trong người có chỗ nào không khỏe à?".
Cậu bé lắc đầu, tất cả những hành khách trên xe lúc này đều im lặng.
Nghĩ đến những lời nói cay độc của những người không hiểu rõ mọi
chuyện lúc nãy, nghĩ đến hình ảnh cậu bé không ngừng lấy tay lau nước
mắt, người đọc không khỏi cảm thấy xót xa. Giá như xã hội chúng ta, con
người biết khoan dung hơn, hiểu biết hơn thì tốt biết mấy!.
Hai bát phở – sự hiếu thảo
Riêng tặng những
người con hiếu thảo
Vào một buổi chiều mùa xuân
lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách rất đặc biệt, một người cha và một người con.
Nói đặc biệt là bởi vì người cha bị mù. Người con
trai đi bên cạnh cẩn mẫn dìu người cha. Cậu con trai còn rất trẻ, trạc mười
bảy, mười tám tuổi, quần áo đơn giản, lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng vẫn không dấu
nổi nét thư sinh, dường như cậu vẫn đang là học trò phổ thông…
Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi: “Cho hai bát
phở bò!”, cậu nói to. Tôi đang định viết hoá đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi
và xua xua tay. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, cậu ta nhoẻn miệng cười biết lỗi,
rồi chỉ tay vào bảng giá treo ở trên tường, phía sau lưng tôi, bảo tôi rằng chỉ
làm một bát phở cho thịt bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành thôi. Lúc đầu, tôi
hơi hoảng, nhưng sau đó chợt hiểu ra ngay. Hoá ra, cậu ta gọi to hai bát phở
thịt bò như vậy là cố tình để cho người cha nghe thấy, chắc là tiền không đủ, nhưng
lại không muốn cho cha biết. Tôi cười với cậu ta tỏ vẻ hiểu ý.
Người bồi bàn nhanh nhẹn bưng lên ngay hai bát
phở nóng hổi. Cậu con trai chuyển bát phở bò đến trước mặt cha, ân cần chăm
sóc: “Cha, có phở rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn thận kẻo nóng đấy ạ!”.. Rồi cậu
ta tự bưng bát phở nước về phía mình. Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa
dò dẫm đưa qua đưa lại trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng
thịt, vội vàng bỏ miếng thịt vào bát của người con.
“Ăn đi con, con ăn nhiều thêm một chút, ăn no rồi
học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại học, sau này làm
người có ích cho xã hội.” Ngến chười cha nói với giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ
đục vô hồn, nhưng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại sáng lên nụ cười ấm áp. Điều
khio tôi ngạc nhiên đó là, cái cậu con trai đó không hề cản trở việc cha gắp
thịt cho mình, mà cứ im như thóc đón nhận miếng thịt từ bát của cha, rồi lại
lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dường như thịt trong
bát của người cha cứ gắp lại đầy, gắp mãi không hết. “Cái quán này thật tử tế
quá, một bát phở mà biết bao nhiêu là thịt.” Ông lão cảm động nói. Kẻ đứng
ngay bên cạnh là tôi, chợt toát hết cả mồ hôi, trong bát chỉ có vài mẩu thịt
tội nghiệp, được sắt mỏng như lá lúa. Người con trai nghe vậy vội vàng tiếp lời
cha: “Cha à, cha ăn đi, bát của con đầy ắp không biết để vào đâu rồi đây này”.
“Ừ… ừ, con ăn nhanh lên, ăn phở bò thực ra cũng có chất lắm đấy.”
Hành động và lời nói của hai cha con đã làm chúng
tôi rất xúc động. Chẳng biết từ khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi, lặng
lẽ nhìn hai cha con họ. Vừa lúc đó, cậu Trương bồi bàn từ bếp đi ra, bê một đĩa
thịt bò vừa thái, bà chủ làm dấu ra hiệu bảo cậu đặt lên bàn của hai cha con
nọ. Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt nhìn một lúc, bàn này chỉ có mỗi hai cha
con cậu ngồi, cậu ta vội vàng hỏi lại: “Anh để
nhầm bàn rồi thì phải, chúng tôi không gọi thịt bò.” Bà chủ mỉm cười bước lại
chỗ họ: “Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỷ niệm ngày mở quán, đĩa thịt này
là quà biếu khách hàng”. Cậu con trai cười cười, không hỏi gì thêm.
Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt bỏ vào bát người
cha, sau đó, bỏ phần còn thừa vào trong một cái túi nhựa. Chúng tôi cứ im lặng chờ cho hai
cha con ăn xong, rồi lại dõi mắt tiễn hai cha con ra khỏi quán. Mãi khi cậu
Trương đi thu bát đĩa, đột nhiên kêu lên khe khẽ. Hoá ra, đáy bát của cậu con
trai đè lên mấy tờ tiền giấy, vừa đúng giá tiền của một đĩa thịt bò, được viết
trên bảng giá của cửa hàng. Cùng lúc, tôi, bà chủ, và cả cậu Trương chẳng ai
nói lên lời, chỉ lặng lẽ thở dài, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng
Chuyện chiếc bát gỗ
Một cụ già gầy yếu dọn đến sống
cùng con trai, con dâu và đứa cháu trai mới tròn 4 tuổi. Ông cụ hai tay
run rẩy, mắt đã mờ, đôi chân loạng choạng.
Mỗi bữa, cả gia đình cùng nhau quây quần bên bàn ăn. Nhưng đôi bàn tay
lẩy bẩy của ông cụ cùng đôi mắt kèm nhèm khiến cho việc ăn uống trở nên
khó khăn. Những hạt đậu rớt từ thìa xuống sàn nhà. Khi ông cố với tay
lấy chiếc cốc, sữa tràn ra, đổ lên khăn trải bàn.
Trước sự hỗn độn mà cụ già gây ra, người con trai và con dâu vô cùng bực
dọc. Anh chồng bảo vợ: "Chúng ta phải làm gì đó về cha thôi. Tôi đã
chán ngấy cảnh sữa đổ, ăn uống ồn ào và thức ăn trên sàn rồi."
Thế rồi, cặp vợ chồng bắt đầu đặt một chiếc bàn nhỏ trong góc nhà. Ông
cụ phải ăn một mình ở đó, trong khi những người còn lại trong nhà thì
quây quần bên bàn ăn.
Vì cụ già đã làm vỡ vài cái bát,
thức ăn của ông được cho vào một chiếc bát gỗ. Thỉnh thoảng, khi cặp vợ
chồng liếc nhìn cha mình cô quạnh ở góc phòng, họ nhìn thấy trong đôi
mắt ông là nước mắt. Thế nhưng, những lời duy nhất mà họ nói với ông chỉ
là trách móc nặng nề mỗi lần ông làm rơi muỗng hay đánh đổ thức ăn. Duy
chỉ có đứa con 4 tuổi là quan sát mọi việc trong yên lặng.
Một buổi tối trước bữa ăn, người cha thấy con trai mình đang nghịch với
mấy mảnh gỗ vụn trên sàn. Anh ngọt ngào hỏi: "Này con trai, con đang làm
gì thế?" Cũng bằng giọng ngọt ngào, cậu bé trả lời: "Ồ, con đang làm
một chiếc bát nhỏ để bố mẹ đựng thức ăn khi con lớn lên." Thế rồi, cậu
bé cười và quay trở lại với công việc của mình.
Câu trả lời của đứa trẻ làm cặp vợ chồng sững sờ. Nước mắt bắt đầu tuôn
rơi trên mặt họ. Mặc dù không nói nên lời, cả hai đều biết mình phải làm
gì.
Tối hôm đó, người chồng cầm tay
ông nội và nhẹ nhàng dẫn ông trở lại bàn ăn. Và từ đó, ông cụ luôn được
dùng bữa với gia đình mình. Và bởi vì lý do nào đó, giờ đây, dù muỗng có
rơi, sữa có trào, khăn trải bàn có dính bẩn, cả hai vợ chồng người con
đều không để tâm nữa.
Bài học rút ra:
Gieo nhân nào, gặt quả nấy. Bất kể mối quan hệ giữa cha mẹ và bạn có thế
nào, bạn sẽ vẫn rất nhớ khi họ không còn trong cuộc đời bạn nữa. Khi
cha mẹ còn bên mình, hãy luôn tôn trọng, chăm sóc và yêu thương họ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét